1001 bài thơ tự nhủ bản thân thôi buồn & nản lòng khi thất bại

tho 1

Sau những bài thơ than vãn cuộc đời khi gặp chuyện buồn & bế tắc trong cuộc sống, xin mời các bạn cùng đến với những bài thơ tự nhủ bản thân hãy lạc quan, thôi buồn & nản lòng khi gặp khó khăn, thất bại. Hãy xem đó như là những bài học cuộc sống, trong cuộc đời ai cũng phải có những lúc buồn như vậy.

Khi gặp thất bại bạn sẽ ra sao và sẽ làm gì?

Điều đầu tiên mà bất cứ ai khi rơi vào trường hợp đó đều là cảm giác buồn và chán nản. Cho dù đó là ở lĩnh vực nào đi chăng nữa thì cũng đều có mẫu số chung là như vậy. Và để vượt qua được điều đó thật chẳng dễ dàng một chút nào phải không các bạn!

Động viên, chia sẻ là một cách mà những người thân và bạn bè thường làm với bạn khi ấy, đó cũng là một điều may mắn giúp bạn vơi bớt nỗi buồn và sự chán nản. Thế nhưng nếu bạn không có ai bên cạnh an ủi khi đó thì sao? Bạn sẽ chìm sâu vào sự chán nản ấy hay sẽ tự vượt qua?

Nhủ bản thân thôi buồn và nản lòng khi thất bại là một điều không dễ, nhưng đó lại là cách tốt nhất đối với bạn, và cũng có không ít người làm theo cách đó. Có câu “thất bại là mẹ của thành công”, vậy tại sao ta không cố gắng vượt qua nỗi buồn này, lấy đó làm kinh nghiệm để bước tiếp. Khi không còn buồn, không còn nản lòng nữa, tư tưởng thoải mái thì trí óc cũng trở nên minh mẫn hơn, suy nghĩ tích cực hơn thì đương nhiên cơ hội thành công trong tương lai sẽ nhiều hơn.

Đã có rất nhiều người mượn lời thơ để giãi bày tâm trạng và chia sẻ cảm xúc của mình khi gặp trường hợp đó. Cũng có nhiều tác giả tuy không phải là người trong cuộc, nhưng đã đặt mình vào vị trí của một người đang buồn và chán nản vì thất bại, để viết nên những vần thơ như một lời khuyên hữu ích nhất.
Chùm thơ tự nhủ bản thân thôi buồn và nản lòng khi thất bại sau đây sẽ thật ý nghĩa với những ai đang trong hoàn cảnh này. Với các ngôn từ chau chuốt, mượt mà và hữu ích mà các tác giả chọn lựa hẳn sẽ làm hài lòng các bạn!

ĐỜI LÀ VẬY

Thơ: Tùng Trần

Khi thời gian không quay về được nữa

Sao phải buồn cho mắt ứa lệ cay

Thả nhẹ lòng mà nghĩ đến ngày mai

Bước khoang thai trên lối dài ai nhé
Con đường đời có muôn ngàn ngã rẽ

Rồi một ngày ta sẽ thấy niềm vui

Bỏ qua hết những chua xót ngậm ngùi

Vì cuộc sống còn bao người hơn thế
Xem nỗi đau là trò đời dâu bể

Nước mắt rơi như thể giọt mưa chiều

Gắn nha người để bước chẳng liêu xiêu

Ở tương lai còn bao điều hi vọng
Nếu đã mất những gì từng mơ mộng

Thì khóc than cũng không thể trở về

Cứ xem là ta vừa tĩnh cơn mê

Thì tâm hồn chẳng hề nghe quặn thắt
Bởi cuộc đời vốn dĩ nhiều bất trắc

Lúc mỉm cười khi nước mắt vậy thôi.

MẠNH MẼ LÊN KHI CÒN CÓ THỂ

Thơ: Tùng Trần

Đừng nản lòng khi không tròn mộng ước

Mạnh mẽ lên mà vững buớc nha người

Ai trong đời cũng có nỗi buồn thôi

Chớ âu sầu mà buông xuôi tất cả
Đời còn dài sống cần chi vội vã

Nhớ làm gì bởi những thứ đã qua

Ai cũng từng một lần phải xót xa

Nhưng tự nói đó chỉ là thử thách
Chớ đau buồn rồi buông xuôi hờn trách

Mà mỉm cười để tìm cách vượt qua

Vui hay buồn cũng do ở nơi ta

Nếu còn nghĩ tương lai là hi vọng
Bước đi ai đường đời còn rất rộng

Nhưng cũng đừng ước mộng quá xa xôi

Được bình yên như vậy cũng đủ rồi

Vì cuộc sống còn nhiều người hơn thế
Mạnh mẽ lên khi mình còn có thể

Gắng nha người để bước đến ngày mai.

ĐỨNG LÊN ĐI

Thơ: Tùng Trần

Đứng lên đi khi mỗi lần vấp ngã

Để bản thân biết mình đã trưởng thành

Sao phải buồn rồi nghĩ ngợi loanh quanh

Cho đôi chân thêm chòng chành yếu đuối
Đứng lên đi chớ dại khờ nông nổi

Nếu một lần trót lầm lỗi phạm sai

Là con người thử hỏi được mấy ai

Chưa từng bước qua tháng ngày hổn độn
Đứng lên đi đừng tự làm thương tổn

Nếu muốn mình yên ổn giấc ngủ sâu

Phải đứng lên mà làm lại từ đầu

Thật mạnh mẽ không âu sầu nghĩ ngợi
Đứng lên đi tìm cho mình một lối

Gởi muộn phiền theo năm tháng phai phôi

Tập đứng lên lạc quan sống yêu đời

Đừng yếu mềm trở thành người nhu nhược
Đứng lên đi kẻo mi dầm đẫm ướt

Vì kiếp người tồn tại được bao lâu

Chẳng muộn khi về lại nơi bắt đầu

Đừng ngục ngã và u sầu bi lụy.

ĐỪNG AI NHÉ…

Thơ: Tùng Trần

Đừng buồn nhé cho lệ rơi khoé mắt

Vì cuộc đời chưa chắc đã vẹn tròn

Trong trái tim ai cũng có nỗi buồn

Nhưng phải nhớ kiên cường đừng gục ngã
Bởi con người ai mà không từng đã

Có nụ cười và cả những thương đau

Người giấu che kẻ ngấn lệ tuôn trào

Sao không thử chôn hết vào quên lãng
Hãy chấp nhận xem đó là số mạng

Chớ suy tư cho lệ cạn thân gầy

Tự nhủ rằng đời cũng sẽ đổi thay

Cuộc đời này không gì là mãi mãi
Đừng bước chân mà hồn nghe hoang hoải

Trên đường đời dù đá sỏi chông gai

Phải vững lòng để nghĩ đến tương lai

Bởi cuộc đời đắng cay còn vô kể
Đừng khóc nhé khi thấy mình có thể

Hé môi cười để quá khứ trôi đi.

MẠNH MẼ LÊN TÔI ƠI ĐỪNG TUYỆT VỌNG

Thơ: Tùng Trần

Mạnh mẽ lên tôi ơi đừng tuyệt vọng

Buồn làm gì chỉ uổng phí hoài công

Đời còn dài..đường rộng lớn mênh mông

Vấn vươn chi thứ không còn tồn tại
Buông bỏ hết và bắt đầu làm lại

Cuộc đời này đâu phải có riêng ta

Còn nhiều người trong bão tố phong ba

Nên hãy lấy đó là niềm an ủi
Đừng buồn vì một đống tro tàn lụi

Để tâm hồn đeo mãi nỗi chơi vơi

Nhớ hay quên thì cũng đã qua rồi

Nếu có thể hãy cười lên tôi ạ
Dù đó là một nụ cười giả lã

Vẫn còn hơn buồn bã đúng không nào

Cho lối đời chân bước chẳng chênh chao

Đi tìm lại chút sắc màu cuộc sống
Mạnh mẽ lên tôi ơi đừng tuyệt vọng.

KHI GIẤC MƠ

Thơ: Tùng Trần

Khi giấc mơ đã không thành hiện thực

Tiếc chi người để chồng chất buồn đau

Tuổi xuân thì sẽ sớm vội qua mau

Vì thời gian chẳng thể nào quay lại
Khi giấc mơ đã rời xa ta mãi

Bước chân buồn hoang hoải cũng vậy thôi

Sao để cho bờ môi vắng nụ cười

Thử mở lòng tạo cho mình cơ hội
Khi giấc mơ đã chẳng còn réo gọi

Chớ ngóng trông cho mắt mỏi u hoài

Con đường đời còn rộng..lớn..tương lai

Chẳng bước đi sao biết dài hay ngắn
Khi giấc mơ chìm vào trong khoảng lặng

Vui hay buồn..ngọt mặn nghĩa gì đâu

Muốn qua sông cần bắt nối nhịp cầu

Muốn bình yên đau sầu nên rũ bỏ
Khi giấc mơ chỉ thoảng như làn gió

Đến rồi đi có giữ cũng bằng thừa

Đông sẽ về xua hết những cơn mưa

Xem giấc mơ như chưa từng mơ ước
Buông giấc mơ thả trôi theo dòng nước

Để tâm hồn về đuợc chốn bình yên.

BUỒN CHI NGƯỜI

Thơ: Tùng Trần

Buồn chi người bởi cuộc đời rất ngắn

Có nghĩ suy lo lắng chẳng được gì

Chuyện lâu rồi hãy để nó qua đi

Mỉm môi cười mà hướng về phía trước
Đường rộng lắm hà cớ gì ngại bước

Thả nỗi buồn theo dòng nước cuốn trôi

Buông bỏ hết những gì đã xa xôi

Thứ hiện tại mới là niềm hạnh phúc
Có những chuyện phải tự mình kết thúc

Trả tất cả về nơi lúc bắt đầu

Níu giữ hoài cũng chẳng được gì đâu

Thì tại sao mãi đau sầu ai nhỉ
Buồn chi cho hồn vươn niềm khổ lụy

Để giọt buồn ủy mị phải lăn rơi

Hãy vô tư mà hé nở nụ cười

Chẳng nghĩ suy..sẽ thấy đời đẹp lắm.

ĐÃ QUA RỒI

Thơ: Tùng Trần

Thứ qua rồi đừng nhớ nữa tôi ơi

Hãy đứng lên tìm nụ cười đã mất

Đừng mãi ôm cho nỗi đau chồng chất

Bởi cuộc đời được mất chuyện thường thôi
Tiếc làm gì những thứ đã xa xôi

Theo gió bay về chân trời vô định

Hỡi tôi ơi đừng u sầu bịn rịn

Kỷ niệm nào đã phủ kín rêu xanh
Dẫu biết rằng con tim rất mong manh

Nên vỡ tan khi không thành mộng ước

Đường còn dài hỡi tôi ơi cứ bước

Chớ dại khờ cho nước mắt tuôn rơi
Quá đủ rồi..hãy đứng dậy tôi ơi

Sau mưa giông thì trời hoang mây tạnh

Dẫu tái tê khi đông về giá lạnh

Tự nói rằng hãy mạnh mẽ nha tôi
Ký ức nào năm tháng cũng phai phôi

Xoá nỗi đau để bên chân trời mới

Để mỗi đêm lệ sầu không giăng lối

Đã qua rồi..đừng nhớ nữa tôi ơi.

DẶN LÒNG

Thơ: Diệp Ly

Lòng dặn lòng sau mỗi lần vấp ngã

Phải tự mình vội vã cố đứng lên

Đường còn xa dốc sỏi đá gập ghềnh

Tránh sao khỏi bước chông chênh hụt hẫng.
Lòng dặn lòng sẽ trau dồi chữ nhẫn

Có kiên tâm sắt cứng mới thành kim

Đá mòn theo dòng nước chảy yếu mềm

Bình minh đến qua đêm trời lại sáng.
Lòng dặn lòng hết mưa đông nắng hạ

Tới ngày xuân hoa lá sẽ xanh tươi

Buồn qua rồi cũng có lúc đời vui

Lau khô lệ ngậm ngùi trên khóe mắt.
Lòng dặn lòng mặc kệ đời đen bạc

Vẫn mĩm cười phó mặc chuyện bạc đen

Tìm niềm vui trong đau khổ muộn phiền

Tìm hạnh phúc trong truân chuyên phận số.